Thứ Tư, 2 tháng 12, 2009

Một ban mai trời mù trong sương

Buổi sáng mai trời mù trong sương, sông núi , cỏ cây nhòe đi trong hơi sương huyền hoặc bãng lãng ... báo hiệu mùa thu đã về .
Những bước đi vào mùa thu của Huế thật là lạ lùng, bất chợt, làm cho mỗi giác quan của con người cứ bối rối ngẩn ngơ, không biết đón nhận buổi giao mùa bằng một thứ tình chi cho vừa lòng kẻ đến
Ngỡ ngàng, lưỡng lự là những ngày đầu thu của Huế , tưởng chừng như từ đây mưa thu sẽ ray rức không ngừng trên mái ngói . Như một nỗi bấp bênh , đang mưa bỗng nắng, đang buồn bỗng vui !
Có chắc chắn chi một cơn gió heo may, để cứ đinh ninh mùa thu mãi hoài chìm trong màu tím! Có bền bỉ chi những cơn mưa đuổi nhau trên đầu sóng, để cứ mãi tin .
Huế là thế đó ...đang say đắm rực rỡ với chiều vàng trên sông Hương, bỗng nhiên não nùng rũ rượi trong màu xanh thủy mặc trên những con đường cây lá giao nhau trong Ðại Nội.
Huế suốt một ngày mây xám vần vũ xao xuyến cả bầu trời tháng chín ,
bỗng đâu nửa khuya trên gối đầy ắp ánh trăng liêu trai, vằng vặc, quyến rũ và mê hoặc như một tình nhân bí mật không hẹn mà về.
Hãy đừng tin chi vào chút nắng trên hàng cây ,một buổi sáng trời trong như ngọc .Trái tim chưa kịp reo vui với nỗi mong đợi một ngày ..
đã nghe đâu đó trong thoáng gió heo may bay về theo hơi nước ào ào của cơn mưa .Cũng đừng vui hay buồn chi với cơn mưa buổi sáng của Huế ,tưởng như cầm chân được ai đang dứt áo ra đi thành người ở lại .
Và cứ thế những ngày qua đi, không vội mà như có tiếng của thời gian đang nhuộm dần sắc nhớ…
Vầng trăng từ độ …
Mãi hoài là một vầng trăng đợi chờ.
Trăng thường không lên như nắng gió trong ngày đã hẹn, cứ để cho người háo hức những mong ước thần tiên của thời thơ ấu, để rồi đùng đùng sấm chớp, cơn mưa từ sầm sập đến, rửa sạch mọi ảo ảnh chờ mong, dồn nén nỗi thất vọng vào trong giấc ngủ.
Thế nhưng có những khoảnh khắc không chờ không đợi trăng lại về…trong ngần và sâu thẳm như đôi mắt người xưa .
Ngỡ ngàng là cảm giác , vì mùa thu nơi đây không vàng mà xanh mướt lá cây như màu ngọc thạch. Huế một chút bâng quơ , huyền thoại, cho những tâm hồn nhạy cảm.
Ai có về Huế trong buổi giao mùa mới thấy được màu thu xanh của Huế , nơi những cây bàng, cây khế, cây me, cây phượng, cây chuối, cây muối, cây sầu đông, lá cứ xanh mãi một màu hồ thủy,lá không vàng lá không rụng , mà lá lại thêm xanh ấy là mùa thu đang về…
Màu tím của sông, chút lòng trung kiên vĩnh viễn của Huế, phôi pha như một giấc mộng cố nhân, mỏng manh như một thoáng hơi sương thu, chỉ còn lãng đãng trong hoài niệm và đợi chờ…
Những khi nắng lên, những khi mưa về bất chợt, Huế vào thu đã không dành cho tôi một ý niệm, một hình ảnh cố định nào đề con tim chiều theo một nhịp. Buổi giao mùa của Huế cứ giăng mắc những mảng trời vô định, vần vũ những đám mây lang thang như bao phủ lấy tâm hồn, nhận chìm con tim xuống một vùng vực thẳm mơ hồ nào đó, mất hút nẻo đi về ..
Ai muốn biết vô thường của cuộc đời là chi, hãy đến Huế khi gió mùa đang chuyển…
Trong không gian vô bờ của gió, của nắng, của mưa, của trăng, của sương, của mây, bỗng trở thành nhạy cảm đến mức tinh vi trong sự lắng nghe âm vang của tiếng mùa nơi từng giọt mưa rơi, nơi từng rung động của lá, nơi từng câm nín của ánh trăng…nơi từng bước chuyển trong muôn ngàn nẻo vô thường của Huế .
Đó cũng là một nỗi nhung nhớ của mùa đông sắp đến ...

Đường vào Đại Nội kết đầy những lá phượng mỏng dính, thế là tan vỡ cùng cơn mưa. Dòng Hương vẫn nhẹ nhàng trôi, dịu dàng như mặt lụa êm dịu chiều lòng. Cơn mưa như một thi sĩ của ngàn xanh nặng tình ai giữa ngàn sắc thiên nhiên gợi lòng Mấy ngày này, Huế bắt đầu chuyển mưa. Mưa đọng trên mái nhà, mưa rả rích dưới hàng cây, mưa giăng giăng khắp phố, mưa tí tích rơi...Mưa làm nhòe nổi nhớ, mưa làm phố xá thêm buồn...mưa dầm mưa dề, mưa thúi đất thúi đai, mưa làm cho những con đường lầy lội, mưa làm cho những ngôi nhà trở nên nhếch nhắc, mưa xám xịt cả bầu trời và làm cho Huế trở nên buồn hơn. Nhưng với những người lớn lên và sống ở Huế thì lại rất yêu Mưa và nhớ Mưa da diết.
Không mưa ở đâu như mưa ở Huế. Cái mưa rỉ rả dai dẳng cả ngày, trời u u chẳng chút mây xanh, người ta thấm thía mưa Huế. Mưa Huế có thể mưa cả ngày, con mèo lười có thể vùi mình trong xó bếp ngủ chẳng cần ăn. Người ta vẫn phải đến công sở, áo mưa trùm kín rồi chạy băng băng. Mưa Huế xì xụp lắc rắc, hạt mưa như mưa phùn,lúc nặng hạt lúc nhẹ tênh. Sông Hương lặng lẽ ngủ vùi những ngày mưa, buồn tẻ chẳng có khách nào thèm dạo sông, lại ngân nga khúc ca u hoài của chiều mưa buồn.
Mùa đông ở Huế bầu trời như chuyển dần sang sắc tím. Du khách đến Huế thường sợ mùa mưa, bởi mưa Huế vốn nổi tiếng kéo dài, mưa suốt ngày đêm, có khi kéo dài cả tháng mới tạnh.
Chính vì vậy mà nhà thơ Tố Hữu đã từng thốt lên:
“Nỗi niềm chi rứa Huế ơi
Mà mưa xối xả trắng trời Thừa Thiên”.
Thế nhưng cũng chính mùa mưa là mùa làm nhiều người nhớ Huế đến quay quắt khi xa Huế. Với những người con Huế, mưa Huế còn có những vẻ đẹp riêng. Trong làn nước mưa mù mịt, nhiều người vẫn nhận ra một vẻ đẹp lãng mạn của mưa Huế .
Tại sao người Huế mộng mơ, cũng phải do cảnh thơ thế mà.
Trời hôm sau có vẻ tạnh quang mây. Vòng quanh kinh thành cũ, tìm dư âm những ngày hưng thịnh xưa. Nghe như tiếng trống thùng thình mùa trẩy hội.
Chiều về nghe Thiên Mụ buông tơ lòng trong tiếng chuông buồn, bóng cây rũ bên bờ sông Hương.
Huế mưa và đẹp nên thơ lắm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét